Miên man

Có một hôm, tôi ngồi bên góc phố nhỏ. Nghe tiếng mưa xưa lặng thầm miên man. Nhìn đất trời u ám một màu mà lòng tôi lại chìm hẳn xuống. U ám một màu.

Một hôm khác, tôi lại về nơi phố cũ. Con đường quen thuộc chờ đón tiếng chân đưa. Tự hỏi người năm ấy liệu đã về chưa. Mà sao đường ngập lá thu vàng úa.

Rồi một chiều, tôi bước qua căn gác trống. Vẳng nghe tiếng đàn du dương, như hòa nhịp tiếng lòng ai. Tiếng hát ngân cao mang nỗi niềm riêng âm thầm thỏ thẻ.

Một chiều qua, và ta đã lạc bước chân người.

Những ngày cuối năm

Tờ lịch chỉ còn vài ngày nữa trôi đi, nhìn phố phường chuẩn bị đón giáng sinh, nhìn những dòng xe tấp nập đi về trên những con phố. Một Sài Gòn, vẫn ồn ào và vội vã.

Những hình ảnh chợt xuất hiện kéo người ra khỏi thứ suy nghĩ hàng ngày, thay bằng dòng tưởng niệm về một năm đã và đang trôi qua.

Continue reading “Những ngày cuối năm”

Hai lăm tuổi, có gì đặc biệt?

“Phần lớn mọi người đã chết ở tuổi 25, chỉ có điểu đến 75 tuổi mới chôn mà thôi”(Most people die at 25 and aren’t buried until they’re 75) ―Benjamin Franklin

Tuổi hai lăm có gì đặc biệt? Với mỗi người sẽ có cách nhìn nhận độ tuổi này một cách khác nhau. Còn với bản thân, đây là một cột mốc đáng giá để

Continue reading “Hai lăm tuổi, có gì đặc biệt?”

Vườn xưa

Ta, có một mảnh vườn nhỏ.

Nơi ta gieo vào đó những loài hoa ta yêu thích.

Năm ta mười ba, mười bốn tuổi, ta tùy tiện, ta ngây thơ, chỉ biết gieo vào gieo.

Bất kể loài hoa nào, ta cũng mang vào vườn, và trồng xuống.

Lưu ly, uất kim hương, bồ công anh, …

Nhưng ta đâu biết rằng, trồng hoa, cần phải biết cách chăm sóc.

Thằng bé nhóc như ta, không biết điều đó. Ta nghĩ, chỉ cần gieo hạt, là hoa sẽ tự lớn lên.

Và rồi …

Những bông hoa đầu tiên cũng dần khô héo. Một ngày, hai ngày, …

Đến ngày thứ ba, chỉ còn lại bồ công anh và lưu ly.

Ngày thứ tư, lưu ly cũng tàn mất.

Ngày thứ năm, bồ công anh cũng theo gió mà đi.

Nhìn những gì còn lại, ta chợt hiểu thế nào là đau, nỗi đau đầu tiên.

Ta quyết định sẽ từ bỏ.

Nhưng rồi một ngày, ta lại gặp hoa hồng. Lòng yêu hoa trong ta lại trỗi dậy.

Ta nhủ thầm, sẽ thử một lần nữa. Và lần này, ta sẽ chăm sóc hoa thật tốt.

Ta lại bắt đầu gieo.

Một bông, hai bông, ba bông, … vườn hoa dần nở rộ.

Có những lúc, ta chẳng thiết gì cả, chỉ thích ngồi một chỗ mà nhìn, mà ngắm mà cười.

Với ta, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như thế.

Chỉ là …

Một ngày kia, cơn bão từ đâu ập đến.

Cả khu vườn như gào thét đòi ta.

Suốt đêm đó, ta trằn trọc không ngủ được, chỉ mong trời mau sáng.

Trời vừa hừng sáng, ta chạy vội ra vườn …

…nhìn những gì còn lại, ta quỵ xuống, thẫn thờ.

Từ đó, ta rời xa vườn, và cũng không còn trồng hoa nữa.

Bẵng một thời gian.

Ta quay lại.

Khu vườn xưa đã hoàn toàn thay đổi.

Chẳng còn nhận ra dấu vết của những loài hoa năm xưa.

Cả khu vườn trơ trọi.

Ngoại trừ …

… một khóm bồ công anh lặng lẽ nơi góc vườn.

Ta đến gần quan sát.

Đóa bồ công anh đang nở rộ, đã đến thời khắc đẹp nhất của nó.

Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.

Đóa bồ công anh khẽ run rẩy, rồi hạt bắt đầu tỏa ra. Theo gió lan xa.

Nhìn những hạt bồ công anh tung bay trên cao.

Ta chợt thấy vui, một niềm vui bình dị.

Hy vọng, bồ công anh sẽ tìm được một mảnh vườn hạnh phúc của riêng mình.

Lòng thanh thản.

Hôm qua, hiện tại, ngày mai

Trong cuộc đời mỗi người chúng ta, luôn có ba cô gái bên cạnh mình.

Đầu tiên phải kể đến chính là Hôm Qua. Cô ấy vừa mang đến cho ta những niềm vui dịu dàng, vừa gợi cho chúng ta những nỗi đau thầm kín. Cô ấy, luôn là một phần của cuộc đời ta mà ta chẳng thể nào níu giữ được.

Dù cho ta có đi đến những đâu, Hôm Qua vẫn lặng lẽ theo sau. Cô ấy không thể đến bên cạnh, không thể cầm tay chia sẻ. Chỉ có thể luôn dõi theo, âm thầm ủng hộ ta bước qua bao thăng trầm cuộc sống. Chỉ cần ta quay lại, là nhìn thấy Hôm Qua, luôn đứng đó, dịu dàng.

Cô gái thứ hai tên là Ngày Mai. Đây là một cô nàng xinh đẹp và hoàn hảo. Cô ấy là thần tượng của những gã trai trẻ như ta. Lúc nào ta cũng mong được ở bên cạnh cô ấy, được sở hữu cô ấy. Nhưng, cô ấy cứ như một làn sương mờ ảo, ngay trước mắt mà ta chẳng thể nào chạm tay tới được. Dù vậy, ta không thể sống thiếu Ngày Mai. Chính Ngày Mai vẫn luôn là động lực để ta vươn tới, để ta luôn phấn đấu, hoàn thiện mình hơn.

Cô gái thứ ba, tên là Hiện Tại. Khác với Hôm Qua, cô ấy luôn bên cạnh ta, từng giờ từng phút. Cô ấy là người chia sẽ với ta từng niềm vui thành công, từng nỗi đau thất bại. Không có cô ấy, ta chẳng thể biết được mình đang tồn tại hay không.

Sự có mặt của cô ấy như một điều hiển nhiên với ta, như từng hơi thở vậy. Và đôi khi, ta lại lãng quên cô ấy, vì mãi bận rộn theo đuổi Ngày Mai. Nhưng Hiện Tại vẫn luôn bao dung, tha thứ ta. Vẫn dịu dàng ở bên cạnh, cùng ta đi đến hết con đường.

Cả ba cô gái, đều rất quan trọng trong cuộc đời ta. Ta không thể sống thiếu một ai trong số họ, dù bằng cách này hay cách khác. Và mỗi ngày, khi thức dậy, ta lại mỉm cười với Hôm Qua, cầm tay Hiện Tại, và cùng tiến về phía Ngày Mai đang chờ ./.