Miên man

Có một hôm, tôi ngồi bên góc phố nhỏ. Nghe tiếng mưa xưa lặng thầm miên man. Nhìn đất trời u ám một màu mà lòng tôi lại chìm hẳn xuống. U ám một màu.

Một hôm khác, tôi lại về nơi phố cũ. Con đường quen thuộc chờ đón tiếng chân đưa. Tự hỏi người năm ấy liệu đã về chưa. Mà sao đường ngập lá thu vàng úa.

Rồi một chiều, tôi bước qua căn gác trống. Vẳng nghe tiếng đàn du dương, như hòa nhịp tiếng lòng ai. Tiếng hát ngân cao mang nỗi niềm riêng âm thầm thỏ thẻ.

Một chiều qua, và ta đã lạc bước chân người.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s