Hai lăm tuổi, có gì đặc biệt?

“Phần lớn mọi người đã chết ở tuổi 25, chỉ có điểu đến 75 tuổi mới chôn mà thôi”(Most people die at 25 and aren’t buried until they’re 75) ―Benjamin Franklin

Tuổi hai lăm có gì đặc biệt? Với mỗi người sẽ có cách nhìn nhận độ tuổi này một cách khác nhau. Còn với bản thân, đây là một cột mốc đáng giá để

… đánh dấu năm thứ tư khởi nghiệp, cũng sắp tròn bốn năm cho quyết định rời xa trường đại học, dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mà bản thân lúc đó còn quá mơ mộng, chưa từng hình dung được những vấn đề sẽ gặp phải.

… là độ tuổi mà vẫn còn đủ lửa để làm việc không ngừng, nhưng cũng đủ trải nghiệm để hiểu rằng, thành công là cả một con đường dài cần phải liên tục cố gắng chứ chẳng phải là một giấc mộng qua đêm.

…dần học được cách kiềm chế cảm xúc bản thân. Học cách nói không dù với những người/những điều yêu thích, cũng như học cách thỏa hiệp với những thứ không/chưa thích vì biết đó là những thứ thực sự cần.

…cũng học được cách để ngoài tai những điều đàm tiếu, những câu chuyện bên lề. Học cách bỏ qua những thứ hào nhoáng bên ngoài, để tập trung vào những thứ sẽ mang lại giá trị nhiều nhất. Học được cách vượt qua những định kiến bản thân để đánh giá một ai đó một cách toàn diện và có chiều sâu. Học cách chấp nhận và tự khắc phục những lỗi lầm của bản thân, cũng như dần biết cách chấp nhận những lỗi lầm của người khác.

… học cách tin tưởng một ai đó khi cần thiết. Nhưng cũng kèm theo đó là phải học thêm cách nghi ngờ dù chẳng muốn.

… bắt đầu quen với việc giải quyết và chấp nhận những vấn đề phát sinh một cách không ngừng nghỉ mỗi ngày.

… bắt đầu làm quen với những thứ mà xã hội gọi là “xã giao”. Bắt đầu rơi vào những vòng xoáy khủng hoảng của công cuộc tìm kiếm lý tưởng cuộc đời, vượt qua những chuỗi ngày không ngừng tự hỏi mình là ai, mình đang làm gì, và những thứ mình đang làm liệu sẽ mang lại giá trị gì hay không?

… và những bài học khác

Hai mươi lăm, một con số vốn chẳng mang một ý nghĩa gì to tát, ngoại trừ là một cột mốc nho nhỏ để con người ta có cơ hội dừng lại giữa cuộc sống bộn bề mà nhìn lại con đường mình đang đi. Bốn năm làm công ty, buồn có, vui có, thất vọng có, chán nản có, hào hứng có, … tất cả những trải nghiệm đó sẽ như những sắc màu tô vẽ thêm cho bức tranh cuộc đời đa dạng và nhiều màu sắc. Ít ra, cũng tự hào rằng một ngày nào đó trong tương lai có thể nhìn lại và thở phào, ừ, ít ra bản thân cũng đã không đến nỗi “chết ở hai mươi lăm tuổi”

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s